Son môi đỏ, mascara đen nhánh trên đôi lông mi dài, đôi má màu hồng nhạt nổi bật trên làn da hơi rám khỏe mạnh. Dáng vẻ thon thả, mái tóc đen dài bồng bềnh theo làn gió, thu hút ánh nhìn của người khác. Là cô ấy.
Tự tin và kiên định, khát khao khẳng định bản thân chiếm trọn con người cô ấy, tính chiếm hữu, tài ăn nói linh hoạt và khả năng ứng biến tuyệt vời, cô ấy có thừa. Chị chẳng ganh tỵ chút gì với tài năng cô ấy cả, điều quan trọng để bạn nổi bật như vậy, chị cho là bạn chỉ cần dám khẳng định bản thân của mình ! Giữa chị và cô ấy không gì khác, chỉ là bạn đồng nghiệp của nhau. Nhưng mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên, nếu như Anna không gặp Quốc.
Nếu như Anna không gặp Quốc, chị đã không thay đổi như thế này.
Ngày ấy, chị tan ca, về đến nhà, bước chân vào phòng, chị đã thấy cô ấy đứng phía sau lưng người đàn ông của chị, ôm lấy cánh tay anh ấy như thể con mèo nhỏ sợ bị đánh ghen, cô ấy mặc chiếc áo ngủ màu hồng nhung của chị, nhếch mép. Quốc thì nhìn chị với đôi mắt mang đầy ý hối hận, nhưng lãnh đạm như cái cách mà anh ấy đối xử với chị suốt một năm vợ chồng.
“…….”
Anh ấy nhìn chị, cô ta cũng nhìn chị. Họ muốn chị bọc lộ phản ứng? Để xem người con gái giỏi chịu đựng như chị sẽ phản ứng như thế nào sao? Điên rồ!
Không gian như dừng lại, chỉ còn tiếng lòng chị như vỡ vụn. Người đàn ông chị yêu đang làm trò hề với người con gái khác, kể cả khi đã kết hôn với chị ? Trên chiếc giường mà anh ấy từng âu yếm chị, từng dành cho chị những lời ấm áp về một tương lai tốt đẹp.
Anh phản bội chị. Mặc cho chị yêu anh và hy sinh cho anh.
Một lúc sau, Anna mới mở miệng bằng một giọng nhẹ nhàng, thút thít như sắp khóc, đối lập hoàn toàn với con người thật của cô ấy.
“Chị Quỳnh! Chị đừng giận anh Quốc. Mọi chuyện không như chị nghĩ đâu….”
Giả dối…Tất cả là đồ giả dối !
Chị ngước mắt, ánh mắt còn chút gì đó hy vọng nhìn anh, mong tìm lấy một chút lừa gạt nơi anh:
“Anh ngủ với cô ấy rồi à ?”
“……”
Anh vẫn lãnh đạm như vậy, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc, không chút gì bảo vệ chị, hay bảo vệ gia đình này cả, anh cúi người nhặt cái áo trắng mà buổi sáng chị đã dậy sớm để ủi cho anh, mặc vào, rồi anh nói với chị bằng cái giọng nói từ từ mà lạnh lùng, lúc đó như giết chết con tim chị:
“Ừ, Chắc em cũng thấy rồi…”
Trãi qua bao nhiêu chuyện, giữa Anna, Quốc và chị, lúc này đây mới thật sự chấm dứt. Chấm dứt những chuỗi ngày đối đầu giữa chị và Anna, những đêm lạnh lùng với anh. Chị đã chịu đủ rồi !
Anna như thỏa mãn được ý đồ của mình, tiến lên nói với chị:
“Nếu biết trước có hôm nay, thì lúc đó chắc chị đã không kết hôn với anh Quốc rồi nhỉ !”
Chị im lặng không trả lời. Anna được nước nói tiếp.
“Lúc đó, anh Quốc đâu có yêu chị, mà chị thì…haha…yêu anh ấy điên dại….nên anh ấy mới kết hôn với chị thôi ! Vì lúc đó bạn gái của anh ấy bị tai nạn, nên……”
Anna nói đúng, chị nghĩ rằng kết hôn với chị, anh sẽ từ từ yêu con người chị. Nhưng chị đã lầm, không thể bắt một người đàn ông phải yêu chị khi anh ấy không hề muốn yêu chị. Có lẽ là do ông trời trừng phạt chị, vì đã cướp đi người đàn ông của người khác, khiến cho cô người yêu anh phải chạy khắp nơi tìm kiếm anh để bị tai nạn giao thông như thế. Đúng rồi ! Là ông trời sắp đặt mà !
“Cô nói đúng ! Nếu biết trước, dừng lại sẽ tốt hơn !”- Chị đưa đôi mắt như sắp khóc òa nhìn anh. Từ nay sẽ chấm hết !
Chị bước qua anh và cô ta, tiến đến tủ quần áo, chị kéo vali ra, gom quần áo vào vali của mình.
Anna thì hả hê nhìn chị, và ôm mộng sắp được làm bà chủ mà ôm chặt lấy cánh tay anh. Nhưng cô ta cảm thấy thịt anh như đang cứng lại, cứ như cánh tay anh đang nắm chặt lại để biểu lộ cảm xúc vậy. Anna ngước mắt nhìn anh, đôi mắt anh long lánh nước, đôi lông mày chau lại, đôi môi mím chặt. Anh lúc nãy còn bình thường và tỏ ra lạnh lùng cơ mà, sao bây giờ lại….
Chị kéo khóa vali lại, kéo vali lướt qua anh. Cả hai đều không nhìn nhau. Họ lướt qua nhau như hai người lạ. Anh còn cảm nhận được sự ngọt ngào trong mùi hương bạc hà mái tóc vàng hơi xoăn của chị, hay thân hình mãnh khảnh mặc tạp dề mà anh thường quan sát khi nhìn chị nấu đồ ăn cho anh, hay những lúc chị cao hứng ôm anh từ phía sau và nói yêu anh nhất trên đời, rồi nghịch ngợm kéo anh ngã xuống cho chị đè lên anh. Lúc đó anh có nghĩ đến Sara không ? Hay chỉ một lòng nghĩ đến người vợ mà anh cưới về chỉ để trả thù ?
Anh chỉ là thằng đàn bà ! Là đống rác rưởi đáng bỏ đi. Anh hành hạ người phụ nữ hết mực yêu thương anh chỉ vì một người phụ nữ đã mất đi ?
Chị dừng lại, nói với anh:
“Lúc đó, thật ra em đã quay lại chỗ Sara và nói với cô ấy là……..thật ra chỉ có mình em yêu anh, còn anh, chỉ yêu mình cô ấy,….cho nên cô ấy đã chạy đi tìm anh, cho nên mới………..”
Anh cứ nghĩ rằng do chị mà Sara mới bị xe tông, do chị nói rằng anh yêu chị chứ không yêu Sara, nên cô ấy mới tự tử. Thì ra là vậy ! Anh đang làm gì vậy ?
“Em sẽ ly hôn với anh….Như anh muốn. Chào anh ! ” –Chị lạnh lùng nói, rồi quay lưng bước đi. Giữa chị và anh bây giờ sẽ chẳng còn gì nữa. Chỉ là người xa lạ ! Như cách yêu chị mà anh đã làm suốt một năm rồi !
Giữa chị và anh, chỉ còn là những hiểu lầm và ngang trái tình yêu. Số phận buộc họ phải rời xa nhau !
—-
Họ ly hôn được 2 tháng.
Trong khi chị bận rộn với cuộc sống của người phụ nữ tài sắc độc thân thì anh vẫn là người đàn ông nghiêm túc thành đạt, lạnh lùng. Mặc dù ly hôn, nhưng anh vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chị, có người hỏi anh, anh nói rằng chỉ là một hồi ức không muốn xóa đi…Còn chị, chiếc nhẫn ấy, chị đã cho vào tủ và lãng tránh nó để quên đi nỗi đau !
Cuộc sống của một phụ nữ 28 tuổi độc thân, không như những người khác, họ tự chọn cho mình lối sống tự do, thoải mái, thích gì làm đó. Chị cũng vậy, tan giờ làm, chị đến quán bar cùng vài người bạn để nhảy. Chị không ăn chơi, chị chỉ tìm một niềm vui nho nhỏ cho cuộc sống độc thân không gò bó này.
Chị xinh đẹp với cái váy xẽ lưng màu xanh quyến rũ, mái tóc vàng của chị bồng bềnh tự nhiên, môi chị tươi thắm như một đóa hồng mơn mởn, làn da chị trắng thu hút người khác. Chị là tâm điểm chú ý. Chị là người phụ nữ quyến rũ, bời guu ăn mặc và sự chững chạc trong suy nghĩ. Bao nhiêu người ghen ghét chị, nhưng chị chỉ im lặng, xem như không có gì, nhưng đó là lúc trước khi ly hôn. Một lần hạnh phúc tan vỡ, chị cho phép mình đối đầu một chút với những cô gái ganh tỵ chị, cho họ biết chị đã thay đổi và không dễ bắt nạt, trong số đó có Anna.
Cô gái tỏ ra đắt thắng khi vào công ty sau chuyện chị và Quốc chia tay, nhưng Anna lại càng tức điên lên khi mọi người đàn ông trong công ty điều muốn có chị. Chị đã ly hôn, họ lại có thêm một cơ hội !
Quán bar mà chị và bạn chị đến rất đông khách, chị bước vào đã nổi bật trong đám người nhảy nhót điên cuồng, bởi chị xinh đẹp và cách nhảy nhẹ nhàng thu hút. Nhanh chóng thành tâm điểm chú ý người khác, đó như là một điều tự nhiên của chị.
Trong đó có anh. Vô tình hay cố ý mà anh có mặt ở đây, sau này chị có hỏi, anh chỉ nhìn chị âu yếm cười mà không nói gì.
Vài người đồng nghiệp nam độc thân của chị cũng cảm mến người phụ nữ tài sắc này, nên không khỏi buôn những lời chòng ghẹo chị:
“Quỳnh cũng nên kiếm một người đàn ông để cùng nhau nhảy nhót đi chứ….”
“Chị Quỳnh đã kết hôn một lần rồi đấy chứ !”-Anna cong cớn môi, chạm vào nỗi đau của chị. Nhưng chị mĩm cười và đùa vui:
“haha…một lần đã đủ rồi ! “
Anh ngồi ở bàn bên cạnh, nghe thấy hết những gì họ nói, những lời chọc ghẹo với chị, anh bỗng ánh lên chút ghen tức. Anh nâng ly rượu volka trong tiếng nhạc xập xình và quan sát chị. Rõ ràng chị xinh đẹp lên rất nhiều, nhưng gương mặt chị hốc hác và…….anh thấy có chút gì đó nhơ nhớ, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh….Anh bực tức khi có người khoác vai chị, kề sát tai chị mà nói nhỏ gì đó. Một lần, hai lần,…Không chịu nỗi nữa, anh đứng phắt dậy, đề tiền trên bàn của anh, rồi anh tiến đến bên bàn chị, một tay kéo tay chị ra khỏi đám người nham nhở, đang như ăn tươi chị, kéo chị ra khỏi quán bar đó.
Đến khi ra khỏi quán, chị giật tay lại, nhìn anh, như muốn một lời giải thích. Anh im lặng và từ từ nói bằng cái giọng điềm tĩnh:
“Anh không muốn họ đụng vào em !”
“……”
“Vì em đã là vợ….của….”
“Hai tháng trước”- Chị đính chính rồi khoác túi xách lên vai, một phản xạ cho việc chị sắp rời đi.
“Bây giờ thì không….là….”
“Anh sai rồi !”
Anh là người kiệm lời, nhưng những lời anh nói đều là lời thật lòng của anh. Chị yêu anh, nhưng chị phải xa anh, chị như muốn chết đi vậy, nhưng nghe được lời này của anh, chị ngồi phịch xuống đất, nước mắt rơi rớt khắp mặt, chị khóc như đứa con nít. Hạnh phúc ngọt ngào này, anh làm sao thấu hết ?
“Anh sai rồi” ? Anh đùa giỡn với tôi, ly hôn rồi bây giờ quay lại và nói “Anh sai rồi” ?”-Chị nói trong tiếng nấc.
“Tha lỗi cho anh. Anh sai rồi !”
Chị ngước nhìn anh. Người đàn ông chị yêu, đã bất chấp tất cả để anh kết hôn với chị, đang nhận lỗi trước chị. Gương mặt anh hốc hác, đôi mắt mệt mõi đầy thăng trầm. Chắc anh đã nhiều đêm không ngủ. Chắc anh ăn uống không đủ chất.
Anh chậm rãi ngồi xuống, lau nước mắt cho chị, khẽ hôn lên trán chị, thật nhẹ thật nhẹ……..
“Có bao giờ anh nói với em rằng…em mặc tạp dề rất đẹp chưa ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét