Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Xin hãy can đảm yêu em - cô gái từng tổn thương

Yêu một người từng tổn thương, thiệt thòi trăm bề, khó khăn trăm ngả, bởi chỉ một khoảnh khắc vô tình lạc nhịp, em sẽ lại đau nỗi đau người cũ, chỉ một giây phút buông lơi cảm xúc, em sẽ lại nhớ nỗi nhớ người cũ, chỉ một rung động nhất thời, em sẽ lại nghĩ về một tình yêu đã cũ...
Hướng dẩn sửa và tối ưu cấu trúc title cho blogspot
Lâu lắm rồi, em mới lại yêu, mới lại mở lòng, mới lại xúc cảm. Em từng tin, từng hy vọng, từng mong chờ, vào một tình yêu vĩnh hằng, vào một duyên mệnh an bài, vào một người tình không bao giờ mất, để rồi em lạc lõng chơi vơi trong chính niềm tin của mình, khi mà em để vuột mất tình đầu trong khi tâm trí những tưởng bản thân đã nắm rất chặt. Người ấy xa em giữa lúc tim còn vạn lần nhớ, lòng còn vạn lần thương, không lý do, không giải thích. Em chơi vơi, em tuyệt vọng, em mang trái tim bị tổn thương mà sống tiếp, đợi ngày gặp anh...

Cách làm cho vòng một đẹp

Là con gái, em hiểu rằng chẳng ai có thể sống mãi trong nỗi đau giày vò tình cảm, chuyện gì rồi cũng có giới hạn của nó, đến giới hạn, nỗi đau sẽ tự nhạt, nỗi buồn sẽ tự vơi, rồi mình sẽ phải sống tiếp, và sống khác. Từng một lần hụt hẫng, em biết rằng chẳng có gì là mãi mãi. Đủ duyên đủ phận, người sẽ bên ta, duyên tàn phận kiệt, nghiễm nhiên phải rời xa, dù là cưỡng cầu níu kéo đều bất khả.
Từng một lần tổn thương, em chẳng mong đòi hỏi mình là duy nhất, chỉ mong được một lần sống trọn vẹn trong suy nghĩ của anh, dù là khoảnh khắc. Từng một lần tuyệt vọng, nên em chẳng dám hy vọng, chỉ mong mỗi ngày vẫn bình yên như vốn dĩ, nắng vẫn lấp lánh buổi sớm, hoàng hôn vẫn đến mỗi chiều, và anh vẫn cạnh em mỗi ngày, an yên.
Từng một lần chơi vơi, em trở nên ích kỷ, chưa bao giờ em muốn chiếm hữu anh như lúc này, chằng buồn sẻ chia san sớt, chẳng cần cảm xúc gọi tên. Và vì từng một lần vấp ngã, em chẳng dám ước mơ, chỉ thầm nhớ thầm mong mỗi đêm mỗi ngày, thầm trân trọng tất cả những gì em đang có, dù là nhỏ nhoi, dù là bất hữu.

9 thực phẩm không nên bảo quản trong tủ lạnh

Yêu một người từng tổn thương, thiệt thòi trăm bề, khó khăn trăm ngả, bởi chỉ một khoảnh khắc vô tình lạc nhịp, em sẽ lại đau nỗi đau người cũ, chỉ một giây phút buông lơi cảm xúc, em sẽ lại nhớ nỗi nhớ người cũ, chỉ một rung động nhất thời, em sẽ lại nghĩ về một tình yêu đã cũ... Làm gì có ai quên được tình đầu của đời mình đâu anh?
Thế nên, dũng cảm yêu em, niềm tin anh phải thật lớn. Can đảm yêu em, cảm xúc anh phải thật sâu. Chấp nhận yêu em, tình yêu anh phải thật đủ. Và em sẽ yêu anh bằng một tình yêu thật mới. Cảm ơn anh, chàng trai tìm thấy em trong những ngày mưa và sưởi ấm đời em bằng những ngày nắng nhẹ nhưng có cầu vồng...

Mình chỉ yêu nhau như thế này thôi, anh nhé!

MÌNH CHỈ YÊU NHAU NHƯ THẾ NÀY THÔI, ANH NHÉ!
- Anh à!
- Gì thế em?
- Mình chỉ yêu nhau như thế này thôi anh nhé!
- Tất nhiên rồi.
Huy mỉm cười, nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến. Nó ngả đầu vào vai Huy, một bờ vai vững chãi. Cảm giác bình yên và thân quen quá đỗi...
***
Nó đã từng ước, giá như cuộc sống của nó cứ mãi như vậy, nhẹ nhàng, êm đềm, không hào nhoáng, cao sang, với người mà nó yêu đến cuối đời. Nhưng hiện thực thì không như vậy. Nó đã từng ngục ngã, mệt mỏi, từng muốn buông tay, bỏ rơi tất cả. Vì những khó khăn, những xô bồ của cuộc sống, với cả cái nhìn của một cô gái đôi mươi về một cuộc sống màu hồng đã như dìm chết nó! Dập tắt niềm tin, hi vọng, nó như bị lạc giữa phố xá tấp nập, đánh rơi khát khao, đánh rơi sự nhiệt tình của tuổi trẻ, lạc cảm xúc, dần trở thành một con người khác, cả nụ cười cũng trở nên giả tạo hơn tất cả. Thời gian làm nó thay đổi, vấp ngã rồi lại đứng lên, ngày càng kiên cường và trở nên mạnh mẽ, khó gì có thể đánh bại ý chí.
Nó yêu Huy, một chàng trai không có gì đặc biệt, học hành cũng chẳng giỏi bằng ai, quậy phá nhưng chẳng hư hỏng, khá vô tâm và nghiện game. Cuộc sống rất khó hiểu, nó có cảm giác như đang thách thức nó, thách thức với tình cảm của nó. Đôi lúc nó chẳng thể hiểu nỗi mình vì sao lại yêu Huy? Vì sao chỉ chọn một mình Huy? Chắc có lẽ đơn giản vì Huy chính là Huy, không phải vì một lí do chính đáng nào đó nơi Huy. Vì đã yêu rồi thì cứ yêu thôi, yêu như thể hôm nay là ngày cuối cùng nó được yêu thương. Nếu như yêu một người vì một lí do cụ thể nào đó, thì tình yêu ấy sẽ chẳng thể lâu bền, rồi sẽ đến ngày phải buông tay cũng chính là vì lí do ấy, không phải loài người là loài động vật khó hiểu nhất hay sao?!
Xung quanh nó, những chàng trai giỏi giang, bãn lĩnh hơn Huy rất nhiều nhưng nó chẳng chọn. Nó thường nhìn những người con trai ấy bằng ánh mắt tẻ nhạt, đối với nó,họ như một cổ máy lập trình sẵn, theo một qui luật, suốt ngày vùi đầu vào một đống sách vở, mày mò các công thức khô khan, cuộc sống xung quanh thay đổi như thế nào cũng chẳng quan tâm, vô tâm lạ thường, chỉ hướng về một tương lai được người đời kính nể, tự hào mà ngẩng đầu cao ngạo bước đi, thật vô vị! Nó đã từng có ý nghĩ khá điên rồ, hét thật to vào tai họ: " Đóng sách vở lại đi! Ra đường nhìn cuộc sống đổi thay kìa!" Nhưng lại thôi, cứ để mấy bạn ấy ra sức giúp ích cho đất nước sau này, thôi thì chuyện ai nấy lo đi ^^. Tất nhiên những suy nghĩ đó chỉ có mình nó nghĩ. Với những người con gái khác, họ luôn kiếm tìm những chàng trai như thế cho cuộc đời họ. Còn nó thì không! Nó tìm kiếm một người có thể cho nó cảm giác bình yên khi kề bên, được chở che, bên cạnh người đó, nó trở nên nhỏ bé, cần được bảo bọc. Mặc dù chẳng giàu sang, chỉ cần hai đứa yêu nhau và có nhau là đủ. Và Huy là một người như thế! Huy chịu đựg được sự ngông cuồng của nó, tính tình thất thường lúc nắng lúc mưa của nó, đôi lúc là sự hờ hững và vô tâm trong từng lời nói. Nó đã từng làm Huy phát điên lên vì giận, nó biết điều đó và nó cứ dửng dưng cười, như chẳng có gì xảy ra. Rồi Huy vì yêu nó mà trở lại bình thường, và không bao giờ bỏ rơi nó cho đến hiện tại. Cũng vì thế mà nó yêu Huy, đối với nó, Huy là chàng trai nó được là chính nó khi yêu, không hề giả tạo, dù Huy chẳng phải là người đầu tiên. Suy xét cho cùng, người như Huy, rất khó tìm, như người ta từng nói, chẳng có cái này thì sẽ bù lại cái kia. Nó chỉ cần Huy như thế, chẳng yêu cầu hay đòi hỏi gì nhiều.
Phải nói là nó cực kì bướng, chẳng chịu nghe lời, nhiều lúc nó im lặng, chơi trò mất tích làm Huy cuống cuồng lên lo lắng, nó cứ làm Huy xoay vòng vòng như con vụ. Nhiều lúc Huy cũng có ý nghĩa như nó, hai đứa đôi khi chợt nói ra những lời nói như nhau, trùng hợp đến kì lạ, nó tin đó là một cái duyên. Huy dường như có thể hiểu rõ trong đầu nó đang nghĩ gì, lúc nó cần gì, mặc dù chẳng mở miệng nói nhưng Huy có thể đọc được cái suy nghĩ đó và đáp ứng, cứ như có một sợi dây nhỏ gắn kết lạ thường giữa hai trái tim. Chắc là vì cả hai đứa đều có cùng chung một cung hoàng đạo nên đối phương muốn gì, tự bản thân mỗi người đều thấu hiểu.
Có lẽ Huy yêu nó nhiều hơn là nó yêu Huy, mọi người thường nói thế và nó cũng cảm thấy vậy, có lẽ là do mất niềm tin vào Huy trong quá khứ, tình cảm cũng nhạt nhoà.
- Anh có tin không?
- Tin về điều gì?
- Trong quá khứ, em đã từng yêu anh rất nhiều. . .
Huy im lặng, nhìn về phía xa xăm, nó cũng im lặng, chẳng buồn cất lời. Đó là chuyện mấy năm về trước, nó yêu thầm Huy, lúc đó Huy cũng chẳng quan tâm. Nó vụng về nói lời yêu, Huy bình thản tiếp nhận. Chúng nó yêu nhau được ba ngày. Nó cũng chẳng biết trong ba ngày đó có gọi là yêu nhau thật sự hay không, nhưng nó biết, lúc đó hai đứa đang thuộc về nhau, nên tạm gọi là yêu nhau cũng chẳng sao. Ngày ấy hai đứa cùng học chung một trường. Nếu tình cờ gặp nhau ở trường, Huy cũng chẳng thèm nhìn nó lấy một lần, nó đã khóc rất nhiều.
***
- Huy à! Nếu anh có yêu em, thì xin anh đừng bỏ rơi và lạnh nhạt với em như thế nữa được không?
- Anh xin lỗi. Nhường như anh chưa sẵn sàng để yêu một ai đó thật sự. Mình dừng lại em nhé.
Huy xoay người, bước đi, để lại nó một mình ở sân trường vắng lặng. Hoàng hôn dần khuất lấp, ánh nắng vàng vọt dần tắt hẳn ở đường chân trời, đó là lần cuối cùng nó nói chuyện trực tiếp với Huy. Nó lang thang trên đường, bỏ ngoài tai tiếng xe, mặc cho gió thổi tung bay tóc. Nó nghe thấy rõ trái tim đang vụn vỡ, im lặng bước đi, nó sợ, nếu không bước đi nữa thì nó sẽ ngục ngã ngay tức khắc. Nó không cho phép điều đó xảy ra với nó, với một cô gái mạnh mẽ trong mắt của mọi người xung quanh. Nó chẳng rơi một giọt nước mắt nào cả, giờ nó đã hiểu, tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt mà chính là sự im lặng đến rợn người. Sau cái ngày định mệnh ấy, nó vẫn sống, vẫn vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng sâu thẳm trong nó, có thứ gì đó nát vụn, chẳng bao giờ lành lại, chẳng bao giờ có thể nguyên vẹn như lúc ban đầu. Nó cũng vô tình biết được Huy đã và đang yêu thầm một cô gái cùng lớp. Mọi chuyện đã rõ ràng, nó hiểu nguyên nhân, hiểu ra tất cả.
***
Chợt có thứ gì đó trong suốt rớt xuống vai Huy, làm ướt đẫm vai áo. Những hình ảnh trong quá khứ như một cuốn phim quay chậm lướt qua đầu nó, khiến nó nghẹn ngào. Hình ảnh một người cũ làm nó đớn đau hiện về, mà người đó cũng chính là người bên cạnh nó hiện tại.
- Đừng mãi dằn vặt và sống ở quá khứ em à! Anh biết, anh đã từng làm em đau, nhưng hiện tại anh đang ở bên cạnh em. Anh hứa anh sẽ bù đắp cho lại cho em những ngày tháng ấy, anh sẽ không bao giờ như thế với em nữa. Xin hãy tin anh.
Phải. Bây giờ nó có Huy, như điều mà nó đã tin, nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về, và nó hi vọng, nó và Huy sẽ là của nhau.
***
- Cô bé à. Anh nhớ em sắp phát điên.
- Mặc kệ anh chứ!
- Ơ, em nói thế mà nghe được à? Em thật sự rất rảnh sao? Lúc nào cũng chạy vòng vòng trong đầu anh như thế, không thấy mệt hả?
- Huy à! Em muốn anh bị em ám ảnh suốt đời.
- Tại sao em lại muốn thế?
- Vì em biết, chuyện tình cảm của chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu. Đến một lúc nào đó nó sẽ kết thúc, chỉ là thời gian nhanh hay chậm thôi.
- Sao em cứ thích đoán mò tương lai nhỉ?
- Rồi anh sẽ có hạnh phúc mới, hạnh phúc đó chẳng phải là em, nhưng em muốn anh bị em ám ảnh. Anh vẫn nhớ về em, không còn yêu thương, không còn cảm giác, nhưng chẳng thể lãng quên, như một phần kí ức đẹp. Tạo nên cuộc đời của riêng anh.
- Anh sẽ không quên em. Ngốc ạ! Mà em nói "ám ảnh" khó nghe quá đó. Vậy em có muốn bị anh ám ảnh không?
- Không. Em chẳng muốn.
- Như thế thì chẳng công bằng một chút nào cả.
- Vì em yêu anh. Nếu hạnh phúc của em chẳng còn là anh, em sẽ không tiếp tục cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc cho cuối đời nữa. Em sẽ dừng lại, mang tình yêu của mình đã dành cho anh mạnh mẽ sống tiếp, em muốn hạnh phúc của em, mãi mãi chỉ có một mình anh.
- Em này. Cứ để tình cảm mình phát triển cho đến khi nó kết thúc được không?
- Không. Em muốn nó mãi như thế này, không phát triển cũng không kết thúc.
- Em khó hiểu quá đó!
Nó không tham lam, chẳng muốn Huy là của riêng nó suốt đời. Nó sợ cảm giác chia li, sợ thứ gì đó vụn vỡ. Nó chỉ muốn bên Huy và yêu Huy như thế này, chẳng muốn tiến xa, cũng chẳng muốn dừng lại, nó sợ cảm giác sai lầm, sợ phải hối hận với những gì nó đã quyết định trong quá khứ.
Huy ôm nó vào lòng, nó suýt khóc vì hạnh phúc. Nó thầm cảm ơn duyên phận, thầm cảm ơn Huy vì đã trân trọng tình cảm của nó và yêu nó ngay lúc này.
***
- Em đang ở đâu thế?
- Ở nhà em. Có việc gì hả?
- Thay đồ đi, mười lăm phút nữa anh qua đón đi ăn nhé.
- Em như thế này đi với anh không được à? Sao em phải thay đồ?
- Như thế này là như thế nào? Em định mặc quần ngắn với áo ba lỗ ra ngoài à? Trời đang đổi gió, đừng để bị cảm. Khéo lại khổ anh.
- Anh đang lo cho em hay là anh ngại phải chăm sóc cho em hả?
- Được rồi, được rồi. Anh lo cho em. Hết năm phút chuẩn bị của em rồi đó. Cúp máy đi.
- Vâng.
Huy đến, nó yên vị ngồi sau xe Huy, nhìn những đám mây lững lờ trôi, tựa nhẹ vào bờ vai bình yên ấy, mắt khép hờ. Chúng mình cứ yêu nhau như thế này thôi, anh nhé!
P/S : này mình đọc thấy hay nên shase cho mấy pn đọc thui nha.

Khi em yêu một người kém tuổi

Khi em yêu một người kém tuổi, em sẽ không ngại ngùng gọi người mình yêu là "anh". Vì em biết, bên em, anh luôn muốn là một người con trai trưởng thành, mạnh mẽ và bản lĩnh để làm chỗ dựa cho em.
Khi em yêu một người kém tuổi, thì người đấy vẫn sẽ là "người lớn" của em đấy nhé! Em sẽ không quan tâm anh như cách một người chị quan tâm đến em trai mình, mà sẽ chăm sóc anh theo cách đặc biệt nhất và đủ đầy nhất có thể - cái cách một cô gái dành hết tâm trí cho người mình yêu.
Khi em yêu một người kém tuổi, em sẽ không bao giờ nghĩ mình lớn hơn mà bỏ mặc mọi suy nghĩ, ý kiến của anh đâu. Thế nên, anh cũng đừng xem em là một "bà chị già khó tính", mà ngượng ngùng nói ra những gì mình nghĩ nhé. Em hứa sẽ luôn lắng nghe mọi tâm sự của anh, luôn cùng anh sẻ chia tất cả mọi thứ trong cuộc sống.
Anh hãy tìm đến em lúc mỏi mệt, như một chốn dừng chân giữa những lo lắng, bộn bề. Hãy tựa vào vai em nếu anh cần, sẻ chia với em để tìm một niềm an ủi… Em sẽ luôn bên anh. Hãy nói cho em biết lúc nào anh buồn, em biết mình có thể giúp anh vơi đi nỗi buồn đó để nhẹ lòng hơn với những ngổn ngang của cuộc sống.
Khi em yêu một người kém tuổi, em vẫn sẽ nhõng nhẽo anh như một đứa trẻ, sẽ vẫn dỗi anh khi anh trễ hẹn, sẽ vẫn chạnh lòng khi anh lỡ để quên em ở một góc nào đó… Thế nên, anh sẽ phải quan tâm đến em nhiều hơn nữa đấy, và đừng bỏ rơi em…
Dù tình yêu đấy có bị người đời gọi là trẻ con, thì cũng đừng bận tâm anh nhé. Chẳng phải, em vẫn luôn hạnh phúc với những món quà bất ngờ của anh, vẫn vui khi anh bỏ trận bóng với bạn để lang thang phố phường với em, vẫn sung sướng . khi anh chiều theo những mong muốn trẻ con của em mà không than vãn.
Chẳng phải, em vẫn luôn cảm nhận được những yêu thương hết sức chân thành của anh, vẫn luôn thấy yên bình với những khoẳng lặng hàng giờ anh ngồi cạnh em chỉ để nghe em khóc mà chẳng biết phải nói sao… Em đã vui biết bao khi trời mưa thật to anh vẫn đến đưa ô cho em dù hai đứa đang giận dỗi… Em đã cảm động biết bao khi ăn bát cháo anh nấu vụng về mỗi lần em ốm… Những cử chỉ dù nhỏ nhặt, ngốc nghếch của anh nhưng khiến trái tim em vẫn luôn ngập tràn ánh nắng…
Yêu một người kém tuổi, nghĩa là em sẽ học cách đợi chờ một người lớn dần lên cùng với những bài học của cuộc sống. Em sẽ kiên nhẫn với lý do giận hờn lãng xẹt, sẽ không bắt bẻ quá nhiều về những lần anh vô tâm lỡ hẹn cùng em để đi cùng đám bạn.
Yêu một người kém tuổi, nghĩa là em sẽ dõi theo những rong chơi của anh ngoài kia bằng một trái tim yêu thương nhất… Em sẽ hiểu anh luôn đến bến em khi cuộc vui đã tàn, khi nắng chiều đã tắt…
Yêu một người kém tuổi, em chấp nhận mình là người cuối cùng anh nghĩ tới để kể những chuyện vui, những lần la cà, tụ tập… nhưng em sẵn sàng là người đầu tiên lắng nghe anh, ở bên anh khi anh gặp rắc rối, để giúp anh tháo gỡ những vướng mắc cuộc đời mà anh gặp phải.
Em chấp nhận mình là người cuối cùng được anh nhớ tới trong ngày khi đã say sưa với mọi thứ, nhưng với em, anh luôn là hình bóng đầu tiên em nhớ về mỗi khi thức dậy chào ngày mới, và là hình ảnh luôn khiến em nhớ nhung đến cồn cào mỗi tối trước lúc tắt đèn…
Yêu một người kém tuổi, nghĩa là em sẽ tìm cách chủ động làm lành nếu hai đứa chẳng may có giận dỗi… Là sẽ thỉnh thoảng phải chạnh lòng và hụt hẫng nếu anh có lỡ không quan tâm đến em… Là một chút tủi thân khi anh chưa đủ sâu sắc để hiểu những gì em nghĩ… Là một chút thiệt thòi khi cố gắng cân bằng những chông chênh, sóng gió trong tình yêu…
Khi em yêu một người kém tuổi, em vẫn sẽ xiết tay anh thật chặt khi đi cùng nhau dưới phố, sẽ ôm anh từ đằng sau thật ngọt ngào khi gió mùa về trở lạnh, sẽ vẫn hôn anh thật sâu cho những yêu thương nồng nàn lấp đầy từng khoảng trống bé nhỏ trong hai con tim, sẽ vẫn cuộn tròn trong lòng anh và nghe từng nhịp thở nhè nhẹ có vị thân yêu nồng đậm…
Bởi mọi cô gái đều bé nhỏ trước người mình yêu… Mọi bàn tay đều muốn đan vào một bàn tay khác thật chặt… Mọi con tim đều cần được sưởi ấm… Và mọi tình yêu đều cần một người để yêu… Thế nên, dù em yêu một người thua tuổi, thì tình yêu của em vẫn sẽ mãi đếm tuổi cùng thời gian, dù xa xôi, dù dòng đời có chảy trôi…

Yêu nhau thật tử tế, anh nhé...

Thương cũng được, mà yêu cũng được, miễn là đừng có người thứ ba. Ít cũng được, mà nhiều cũng được, miễn là lúc hết yêu nói thẳng ra để cả hai còn biết đường.
Chúng ta đều đã chẳng còn là đứa trẻ tò mò với những rung động đầu tiên của tình yêu, cũng đã đủ trưởng thành để không còn khát thèm những cuộc rong chơi, lúc chán thì ngừng, lúc ham vui thì chốn xưa chỉ xem là tạm bợ.
Chúng ta đã đi qua hết những nông nổi, bồng bột, đã nếm trải những giây phút dại khờ, đã làm đau một người và từng vì một người mà ôm mãi nỗi đau.
Chúng ta đã ít nhiều đánh vần được đúng hai chữ tình yêu, những gì còn lại chỉ là tìm được đúng người để đi cùng nhau đến hết đường, cùng lối.

Chúng ta đã chẳng còn đủ quyền để mỗi lần sai lại đưa tuổi trẻ ra chuộc lỗi. Vậy nên là, từ giờ, nếu có thể, hãy yêu nhau thật tử tế được không?
Một ngày nhắn cho nhau hàng trăm mẩu tin cũng được, mà suốt tuần chỉ có thể dành cho nhau vài cuộc điện thoại dài dòng cũng được, miễn là ai cũng cảm thấy tự do. Là thứ tự do mà một người trưởng thành cần cho cuộc sống riêng, chứ không phải thứ cô đơn đến đắng tim khi bị người yêu lơ là không chăm sóc.

Đưa đón nhau hàng ngày cũng được, mà cuối tuần gặp nhau một lần thôi cũng được, miễn là lúc trống trải vẫn biết mình đang còn chỗ dựa, miễn là những lúc thực sự cần một nơi nương tựa - người đó vẫn sẵn sàng ở ngay bên.
Cãi vã nhau cũng được mà chiến tranh lạnh với nhau cũng được, miễn là câu xin lỗi có người biết nói ra. Bình yên cũng được mà sóng gió gập ghềnh cũng được, chỉ mong là đừng bao giờ dễ dàng nói hai chữ "xin lỗi, đã đến lúc mình phải chia tay".

Đã xa lắm rồi những lần vội vã yêu đương, đã qua mất rồi cái thời lý trí ngủ quên, chỉ mình trái tim nổi loạn…
Từ giờ, em sẽ sống tử tế trước hết là với chính em. Sẽ tìm một người tử tế để yêu và yêu một người thật tử tế. Vì cuộc đời này quá ngắn để đối đãi với bản thân mình một cách qua quýt. Để trách một người con trai chỉ biết làm những điều tàn nhẫn. Và tự mình trở thành một người con gái không biết trân trọng bản thân.


Anh Đã Ngủ Với Cô Ta Chưa?

Son môi đỏ, mascara đen nhánh trên đôi lông mi dài, đôi má màu hồng nhạt nổi bật trên làn da hơi rám khỏe mạnh. Dáng vẻ thon thả, mái tóc đen dài bồng bềnh theo làn gió, thu hút ánh nhìn của người khác. Là cô ấy.
Tự tin và kiên định, khát khao khẳng định bản thân chiếm trọn con người cô ấy, tính chiếm hữu, tài ăn nói linh hoạt và khả năng ứng biến tuyệt vời, cô ấy có thừa. Chị chẳng ganh tỵ chút gì với tài năng cô ấy cả, điều quan trọng để bạn nổi bật như vậy, chị cho là bạn chỉ cần dám khẳng định bản thân của mình ! Giữa chị và cô ấy không gì khác, chỉ là bạn đồng nghiệp của nhau. Nhưng mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên, nếu như Anna không gặp Quốc.
Nếu như Anna không gặp Quốc, chị đã không thay đổi như thế này.
Ngày ấy, chị tan ca, về đến nhà, bước chân vào phòng, chị đã thấy cô ấy đứng phía sau lưng người đàn ông của chị, ôm lấy cánh tay anh ấy như thể con mèo nhỏ sợ bị đánh ghen, cô ấy mặc chiếc áo ngủ màu hồng nhung của chị, nhếch mép. Quốc thì nhìn chị với đôi mắt mang đầy ý hối hận, nhưng lãnh đạm như cái cách mà anh ấy đối xử với chị suốt một năm vợ chồng.
“…….”
Anh ấy nhìn chị, cô ta cũng nhìn chị. Họ muốn chị bọc lộ phản ứng? Để xem người con gái giỏi chịu đựng như chị sẽ phản ứng như thế nào sao? Điên rồ!
Không gian như dừng lại, chỉ còn tiếng lòng chị như vỡ vụn. Người đàn ông chị yêu đang làm trò hề với người con gái khác, kể cả khi đã kết hôn với chị ? Trên chiếc giường mà anh ấy từng âu yếm chị, từng dành cho chị những lời ấm áp về một tương lai tốt đẹp.
Anh phản bội chị. Mặc cho chị yêu anh và hy sinh cho anh.
Một lúc sau, Anna mới mở miệng bằng một giọng nhẹ nhàng, thút thít như sắp khóc, đối lập hoàn toàn với con người thật của cô ấy.
“Chị Quỳnh! Chị đừng giận anh Quốc. Mọi chuyện không như chị nghĩ đâu….”
Giả dối…Tất cả là đồ giả dối !
Chị ngước mắt, ánh mắt còn chút gì đó hy vọng nhìn anh, mong tìm lấy một chút lừa gạt nơi anh:
“Anh ngủ với cô ấy rồi à ?”
“……”
Anh vẫn lãnh đạm như vậy, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc, không chút gì bảo vệ chị, hay bảo vệ gia đình này cả, anh cúi người nhặt cái áo trắng mà buổi sáng chị đã dậy sớm để ủi cho anh, mặc vào, rồi anh nói với chị bằng cái giọng nói từ từ mà lạnh lùng, lúc đó như giết chết con tim chị:
“Ừ, Chắc em cũng thấy rồi…”
Trãi qua bao nhiêu chuyện, giữa Anna, Quốc và chị, lúc này đây mới thật sự chấm dứt. Chấm dứt những chuỗi ngày đối đầu giữa chị và Anna, những đêm lạnh lùng với anh. Chị đã chịu đủ rồi !
Anna như thỏa mãn được ý đồ của mình, tiến lên nói với chị:
“Nếu biết trước có hôm nay, thì lúc đó chắc chị đã không kết hôn với anh Quốc rồi nhỉ !”
Chị im lặng không trả lời. Anna được nước nói tiếp.
“Lúc đó, anh Quốc đâu có yêu chị, mà chị thì…haha…yêu anh ấy điên dại….nên anh ấy mới kết hôn với chị thôi ! Vì lúc đó bạn gái của anh ấy bị tai nạn, nên……”
Anna nói đúng, chị nghĩ rằng kết hôn với chị, anh sẽ từ từ yêu con người chị. Nhưng chị đã lầm, không thể bắt một người đàn ông phải yêu chị khi anh ấy không hề muốn yêu chị. Có lẽ là do ông trời trừng phạt chị, vì đã cướp đi người đàn ông của người khác, khiến cho cô người yêu anh phải chạy khắp nơi tìm kiếm anh để bị tai nạn giao thông như thế. Đúng rồi ! Là ông trời sắp đặt mà !
“Cô nói đúng ! Nếu biết trước, dừng lại sẽ tốt hơn !”- Chị đưa đôi mắt như sắp khóc òa nhìn anh. Từ nay sẽ chấm hết !
Chị bước qua anh và cô ta, tiến đến tủ quần áo, chị kéo vali ra, gom quần áo vào vali của mình.
Anna thì hả hê nhìn chị, và ôm mộng sắp được làm bà chủ mà ôm chặt lấy cánh tay anh. Nhưng cô ta cảm thấy thịt anh như đang cứng lại, cứ như cánh tay anh đang nắm chặt lại để biểu lộ cảm xúc vậy. Anna ngước mắt nhìn anh, đôi mắt anh long lánh nước, đôi lông mày chau lại, đôi môi mím chặt. Anh lúc nãy còn bình thường và tỏ ra lạnh lùng cơ mà, sao bây giờ lại….
Chị kéo khóa vali lại, kéo vali lướt qua anh. Cả hai đều không nhìn nhau. Họ lướt qua nhau như hai người lạ. Anh còn cảm nhận được sự ngọt ngào trong mùi hương bạc hà mái tóc vàng hơi xoăn của chị, hay thân hình mãnh khảnh mặc tạp dề mà anh thường quan sát khi nhìn chị nấu đồ ăn cho anh, hay những lúc chị cao hứng ôm anh từ phía sau và nói yêu anh nhất trên đời, rồi nghịch ngợm kéo anh ngã xuống cho chị đè lên anh. Lúc đó anh có nghĩ đến Sara không ? Hay chỉ một lòng nghĩ đến người vợ mà anh cưới về chỉ để trả thù ?
Anh chỉ là thằng đàn bà ! Là đống rác rưởi đáng bỏ đi. Anh hành hạ người phụ nữ hết mực yêu thương anh chỉ vì một người phụ nữ đã mất đi ?
Chị dừng lại, nói với anh:
“Lúc đó, thật ra em đã quay lại chỗ Sara và nói với cô ấy là……..thật ra chỉ có mình em yêu anh, còn anh, chỉ yêu mình cô ấy,….cho nên cô ấy đã chạy đi tìm anh, cho nên mới………..”
Anh cứ nghĩ rằng do chị mà Sara mới bị xe tông, do chị nói rằng anh yêu chị chứ không yêu Sara, nên cô ấy mới tự tử. Thì ra là vậy ! Anh đang làm gì vậy ?
“Em sẽ ly hôn với anh….Như anh muốn. Chào anh ! ” –Chị lạnh lùng nói, rồi quay lưng bước đi. Giữa chị và anh bây giờ sẽ chẳng còn gì nữa. Chỉ là người xa lạ ! Như cách yêu chị mà anh đã làm suốt một năm rồi !
Giữa chị và anh, chỉ còn là những hiểu lầm và ngang trái tình yêu. Số phận buộc họ phải rời xa nhau !
—-
Họ ly hôn được 2 tháng.
Trong khi chị bận rộn với cuộc sống của người phụ nữ tài sắc độc thân thì anh vẫn là người đàn ông nghiêm túc thành đạt, lạnh lùng. Mặc dù ly hôn, nhưng anh vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chị, có người hỏi anh, anh nói rằng chỉ là một hồi ức không muốn xóa đi…Còn chị, chiếc nhẫn ấy, chị đã cho vào tủ và lãng tránh nó để quên đi nỗi đau !
Cuộc sống của một phụ nữ 28 tuổi độc thân, không như những người khác, họ tự chọn cho mình lối sống tự do, thoải mái, thích gì làm đó. Chị cũng vậy, tan giờ làm, chị đến quán bar cùng vài người bạn để nhảy. Chị không ăn chơi, chị chỉ tìm một niềm vui nho nhỏ cho cuộc sống độc thân không gò bó này.
Chị xinh đẹp với cái váy xẽ lưng màu xanh quyến rũ, mái tóc vàng của chị bồng bềnh tự nhiên, môi chị tươi thắm như một đóa hồng mơn mởn, làn da chị trắng thu hút người khác. Chị là tâm điểm chú ý. Chị là người phụ nữ quyến rũ, bời guu ăn mặc và sự chững chạc trong suy nghĩ. Bao nhiêu người ghen ghét chị, nhưng chị chỉ im lặng, xem như không có gì, nhưng đó là lúc trước khi ly hôn. Một lần hạnh phúc tan vỡ, chị cho phép mình đối đầu một chút với những cô gái ganh tỵ chị, cho họ biết chị đã thay đổi và không dễ bắt nạt, trong số đó có Anna.
Cô gái tỏ ra đắt thắng khi vào công ty sau chuyện chị và Quốc chia tay, nhưng Anna lại càng tức điên lên khi mọi người đàn ông trong công ty điều muốn có chị. Chị đã ly hôn, họ lại có thêm một cơ hội !
Quán bar mà chị và bạn chị đến rất đông khách, chị bước vào đã nổi bật trong đám người nhảy nhót điên cuồng, bởi chị xinh đẹp và cách nhảy nhẹ nhàng thu hút. Nhanh chóng thành tâm điểm chú ý người khác, đó như là một điều tự nhiên của chị.
Trong đó có anh. Vô tình hay cố ý mà anh có mặt ở đây, sau này chị có hỏi, anh chỉ nhìn chị âu yếm cười mà không nói gì.
Vài người đồng nghiệp nam độc thân của chị cũng cảm mến người phụ nữ tài sắc này, nên không khỏi buôn những lời chòng ghẹo chị:
“Quỳnh cũng nên kiếm một người đàn ông để cùng nhau nhảy nhót đi chứ….”
“Chị Quỳnh đã kết hôn một lần rồi đấy chứ !”-Anna cong cớn môi, chạm vào nỗi đau của chị. Nhưng chị mĩm cười và đùa vui:
“haha…một lần đã đủ rồi ! “
Anh ngồi ở bàn bên cạnh, nghe thấy hết những gì họ nói, những lời chọc ghẹo với chị, anh bỗng ánh lên chút ghen tức. Anh nâng ly rượu volka trong tiếng nhạc xập xình và quan sát chị. Rõ ràng chị xinh đẹp lên rất nhiều, nhưng gương mặt chị hốc hác và…….anh thấy có chút gì đó nhơ nhớ, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh….Anh bực tức khi có người khoác vai chị, kề sát tai chị mà nói nhỏ gì đó. Một lần, hai lần,…Không chịu nỗi nữa, anh đứng phắt dậy, đề tiền trên bàn của anh, rồi anh tiến đến bên bàn chị, một tay kéo tay chị ra khỏi đám người nham nhở, đang như ăn tươi chị, kéo chị ra khỏi quán bar đó.
Đến khi ra khỏi quán, chị giật tay lại, nhìn anh, như muốn một lời giải thích. Anh im lặng và từ từ nói bằng cái giọng điềm tĩnh:
“Anh không muốn họ đụng vào em !”
“……”
“Vì em đã là vợ….của….”
“Hai tháng trước”- Chị đính chính rồi khoác túi xách lên vai, một phản xạ cho việc chị sắp rời đi.
“Bây giờ thì không….là….”
“Anh sai rồi !”
Anh là người kiệm lời, nhưng những lời anh nói đều là lời thật lòng của anh. Chị yêu anh, nhưng chị phải xa anh, chị như muốn chết đi vậy, nhưng nghe được lời này của anh, chị ngồi phịch xuống đất, nước mắt rơi rớt khắp mặt, chị khóc như đứa con nít. Hạnh phúc ngọt ngào này, anh làm sao thấu hết ?
“Anh sai rồi” ? Anh đùa giỡn với tôi, ly hôn rồi bây giờ quay lại và nói “Anh sai rồi” ?”-Chị nói trong tiếng nấc.
“Tha lỗi cho anh. Anh sai rồi !”
Chị ngước nhìn anh. Người đàn ông chị yêu, đã bất chấp tất cả để anh kết hôn với chị, đang nhận lỗi trước chị. Gương mặt anh hốc hác, đôi mắt mệt mõi đầy thăng trầm. Chắc anh đã nhiều đêm không ngủ. Chắc anh ăn uống không đủ chất.
Anh chậm rãi ngồi xuống, lau nước mắt cho chị, khẽ hôn lên trán chị, thật nhẹ thật nhẹ……..
“Có bao giờ anh nói với em rằng…em mặc tạp dề rất đẹp chưa ?

Truyện: Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Tác Giả: Maryminhol
Thể Loại: Truyện Teen tình cảm lãng mạn
Cơn mưa đầu tiên, những tia nắng ấm áp trong lòng anh xuất hiện. Đó là em
Cơn mưa tiếp theo, cùng đứng bên cạnh nhau chờ mưa tạnh. Khoảng cách anh và em càng ngày càng rút ngắn.
Cơn mưa tiếp theo, em bảo rằng em cần anh. Dù chỉ là do đêm tối em sợ ma
Cơn mưa tiếp theo, không kiềm chế được mà tỏ tình với em. Dù bị em ngó lơ bảo chẳng thèm bận tâm
Cơn mưa tiếp theo, em biến mất làm anh hốt hoảng. Nhưng dù sao, anh cũng đã nhận được sự đồng ý lời tỏ tình từ em
Định mệnh anh và em được gắn kết nhau từ những cơn mưa
Cơn mưa của hôm này, ngày mai và cả những cơn mưa sau này nữa, anh cũng sẽ ở bên cạnh em
Đúng thuộc típ lãng mạn, truyện mới không chỉ lôi cuốn bởi nội dung hay mà hơn hết, tính cách nhân vật nữ chính – Tiểu Anh. Xoay quanh về 4 nhân vật chính, nhưng Tiểu Anh vẫn được xem là nhân vật mà tác giả đặt khá nhiều tâm huyết nhất. Mời bạn đọc cùng thưởng thức.
**************************************************
Chương 1
Một cô gái nhỏ bé đang nằm ngủ ngon lành trên vai một kẻ xa lạ. Chàng trai ấy thoả chí ngắm nhìn cô một cách say mê. Cô gái ấy có một mái tóc vàng óng như những sợi nắng óng ánh vậy, đôi mi cong, đôi mắt to tròn, môi đỏ hồng, cơ mà mũi không cao cho lắm. Còn chàng trai kia ngũ quan cũng ưa nhìn nhưng mà đây không phải người quan trọng trong truyện đâu. Chỉ là vô tình ngồi gần trên máy bay mà thôi
_Cô bé máy bay đáp rồi kìa
Tiểu Anh dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy rồi nhoẻn miệng cười nói lên tiếng cảm ơn. Nhưng khi cô vừa mới đứng dậy định bước đi khỏi máy bay thì thanh niên ấy nắm chặt tay cô lại.
_Cho anh sđt của em đi
_Xin lỗi, em có bạn trai rồi – Vừa nói, Tiểu Anh vừa rút tay ra
Tên đó lưu luyến nhìn cô, rồi cuối cùng đưa ra một quyết định vô cùng long trọng: “Về nhà nhất định sẽ không giặt cái áo này” (Thôi đi anh, tương tư vừa vừa thôi. Đừng có mà đêm về đem áo ra hít hít ngửi ngửi đó nha)
Mái tóc vàng óng bước ra khỏi sân bay khiến cho mọi người khá là chú ý. Tiểu Anh nhấc điện thoại lên gọi cho Thanh Thanh, cả hai đã hẹn gặp ở đây trước đó nhưng cô không biết nhỏ ở đâu. Dù sao cũng chưa gặp nhau lần nào mà.
_Em ở đâu vậy
_Đây…
Tiểu Anh bắt đầu đổ mồ hôi. Rốt cuộc thì đây là đâu và đâu là đây vậy hả. Cô vẫn đang nghe điện thoại mà sao bên kia lại im lặng đến như vậy. Đúng thật là… Nói thế ai mà biết đường đi tìm
*khều khều*
_Á…
Tiểu Anh xoay người nhìn thấy có một cô gái đang khều mình. Khều bất ngờ như thế ai mà không giật mình cho được cơ chứ. Thanh Thanh đúng là biết cách hù người ta mà
_Em là Thanh Thanh
_Vâng
_Em định doạ chết chị à. Về thôi
_Mưa rồi – Thanh Thanh lại khều cô
Đương nhiên là cô biết có mưa rồi. Lúc còn 10′ nữa thì đáp máy bay mà đột nhiên mưa cái ào. Ít ra máy bay còn an toàn, chứ không toi đời cô luôn rồi. À mà cũng mau cô có đem theo dù nữa.
Tiểu Anh nắm tay Thanh Thanh dắt đi ra ngoài như dắt trẻ vậy. Cô lấy một cây dù màu trắng trong suốt rồi cùng Thanh Thanh đón chiếc Taxi
Về nhà nào…
Nhưng mưa lớn lắm
Trên xe, cô quan sát cô gái tên Thanh Thanh này. Nhỏ cứ xoay mặt ra ngoài cửa trong khi mưa trắng xoá chẳng ngắm được cảnh gì cả. Tiểu Anh lẳng lặng trút hơi thở cuối cùng, à không, phải là trút lên tiếng thở dài não nề. Không biết con bé có thể thích ứng với môi trường mới hay không nữa
——-Tôi là đường phân cách không gian——-
_Z…z…z…
Hoàng Thiên đang ngủ như chết trên chiếc ghế sofa bỏ mặt Thiên Ân đang lau dọn bàn ghế
_Thằng điên kia, mày thức dậy ngay cho ông
_Z…z…z…
_Cái thằng này
*Cốp*
_Oái… Đứa nào dám phang cây vào đầu ông. Thiên Ân, mày nói xem thằng nào
Hoàng Thiên đang ngủ bổng nhiên thấy một vật êm ái nào đó “va chạm” vào cái đầu thân yêu của mình liền bỗng nhiên choàng tỉnh. Ngồi bật dậy tìm ngay tên hung thủ kia là ai
_Tao
Đáp trả phản ứng thái quá của Hoàng Thiên, Thiên Ân chỉ thốt ra một chữ quá ưa là nhẹ nhàng
Hình như máu nóng của ai đang lên cao thì phải…
_Cái thằng khốn kiếp, chổ ông đang ngủ mà mày dám phá đám à
_Mày có chết tao cũng đào mồ lôi mày lên thôi. Bây giờ thì mày lau dọn nhà cửa ngay và luôn cho tao
Thiên Ân lấy cây lau nhà thẩy vào người Hoàng Thiên rồi sau đó biến vào trong nhà bếp làm cái quái gì đó. Bỏ mặc Hoàng Thiên ngoài này đang âm thầm chửi rủa anh. Hoàng Thiên đây chơi suốt đêm qua tới 8:00 mới ngủ rồi tới tận chiều vẫn chẳng thèm thức
Bây giờ đã hơn 16:00 rồi, mưa chiều nay không chịu dứt gì hết
-------------------------Còn tiếp-----------------------------------
P/S : mỗi ngày ad sẽ úp 1 chương nha.